Mẹ tớ từng nói rằng, ngày bé tớ nghịch như quỷ vậy. Ngày ấy, tớ không hiểu lắm, chỉ cười trừ mỗi khi mẹ kể lại những câu chuyện "tác oai tác quái" của mình. Nhưng càng lớn, tớ càng nhận ra rằng, đúng là mình từng nghịch không ai bằng.
Hồi còn bé, khi chưa đủ tuổi đi mẫu giáo, tớ dành phần lớn thời gian bên ông bà. Bố mẹ đi làm cả ngày, ông bà là những người chăm sóc tớ, dỗ dành và chịu đựng sự nghịch ngợm của tớ.
Mẹ kể rằng, ông hay ru tớ ngủ rồi mới đi làm việc của ông. Nhưng mà tớ đâu có chịu ngủ dễ dàng như thế! Tớ giả vờ nhắm mắt thật chặt như đã chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi ông nhẹ nhàng đứng dậy rời đi, tớ liền bật dậy, gõ gót chân vào phản – chiếc giường cũ kỹ của ông bà từ thời xa xưa. Tiếng cộp cộp vang lên khiến ông chẳng thể nào yên tâm làm việc. Ông lại thở dài, quay vào ru tớ ngủ lần nữa. Và vòng lặp này cứ thế diễn ra, có lẽ đến vài lần trong ngày. Nghĩ lại, thấy thương ông vô cùng, nhưng cũng không thể nhịn cười vì sự lém lỉnh của chính mình.
Tuổi thơ ấy thật vô tư, không lo nghĩ, chỉ biết nghịch ngợm và tận hưởng những khoảnh khắc bên ông bà. Giờ lớn rồi, tớ mới hiểu, ông đã kiên nhẫn với tớ biết bao. Bây giờ, mỗi lần nhớ lại những câu chuyện ngày bé, tớ thấy biết ơn vô cùng. Biết ơn vì đã có một tuổi thơ đẹp, vì có ông bà luôn yêu thương và nhẫn nại với một đứa cháu nghịch như tớ. Và hơn hết, tớ học được một điều quan trọng: Đôi khi, những khoảnh khắc nhỏ bé nhất trong quá khứ lại trở thành kỷ niệm ấm áp suốt đời.
Khi lớn hơn một chút, tớ đã biết leo trèo. Tớ nghịch ngợm chẳng khác gì một đứa con trai. Không biết có bạn nào biết bộ trường kỷ không? Ngày xưa, nhà tớ có một bộ, và tớ thường nhảy qua nhảy lại giữa hai cái ghế, dù khoảng cách giữa chúng không hề nhỏ. Người lớn khuyên can hết lời, nhưng tớ vẫn tiếp tục trò chơi mạo hiểm đó, cảm giác như đang chinh phục một thử thách lớn lao vậy. Và cái gì đến rồi cũng sẽ đến, một hôm nọ, tớ quá đà, nhảy lộn cổ xuống đất, ngã sõng soài. Nếu ai hỏi tớ có đau không? Hmm,... Đương nhiên là đau rồi... Nhưng nếu người lớn hỏi tớ có đau không, tớ vẫn vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn cười hì hì cho qua chuyện. Đơn giản là vì tớ sợ bị mắng, nhỡ đâu ông bà, bố mẹ sẽ mắng tớ vì không chịu nghe lời nhắc nhở. Dù tớ nói không đau là vậy, nhưng mọi người trong nhà vẫn "khám xét từ đầu đến chân", khi thấy rằng tớ không bị làm sao thì mới tiếp tục làm những công việc mình đang dang dở.
Rồi có những lần tớ leo lên thanh chắn cửa sổ, trèo tít lên cao chỉ để chạm được đến trần nhà. Những lúc nhà có bóng bay bị đứt dây và bay lên trần, chẳng ai cần phải lấy thang làm gì, vì đã có tớ đây. Tớ leo thoăn thoắt, chẳng hề biết sợ hãi là gì. Giờ nghĩ lại, tớ mới rùng mình nhận ra nếu trượt chân thì không biết hậu quả sẽ ra sao nữa!
Nhìn lại những trò nghịch năm xưa, tớ vừa bật cười, vừa cảm thấy thật thú vị vì mình đã có một tuổi thơ dữ dội như vậy. Còn bạn thì sao? Có ký ức nào về tuổi thơ khiến bạn bật cười khi nghĩ lại không?
Dù tớ là một đứa trẻ nghịch ngợm, hiếu động, nhưng chính ông nội là người đã rèn giũa tớ trở thành một người có kỷ luật. Ông từng là một chiến sĩ, đã tham gia chiến đấu trong những trận chiến bảo vệ đất nước. Có lẽ chính vì vậy, ông là người vô cùng nghiêm cẩn, luôn giữ nếp sống gọn gàng, chỉn chu.
Lúc tớ còn bé, ông luôn kiên nhẫn với đứa cháu gái nghịch ngợm này. Nhưng khi tớ lớn hơn, đã có thể tự làm những việc cơ bản, ông bắt đầu dạy tớ sự ngăn nắp, tính kỷ luật. Tớ vẫn nhớ những ngày còn nhỏ, tớ thích ngủ ở nhà ông bà lắm, gần như ngày nào cũng đòi bố mẹ cho ở lại. Mỗi sáng thức dậy, hình ảnh đầu tiên tớ nhìn thấy là ông đang gấp chiếc màn ngay ngắn, vuông vức như thể ông vẫn còn trong quân đội.
Dần dà, ông bắt đầu dạy tớ cách gấp màn. Hồi ấy còn bé mà, cái gì cũng thích thử, cái gì cũng muốn làm để chứng minh rằng mình đã lớn. Thế là tớ háo hức học theo, từng bước gấp cẩn thận để chiếc màn vuông vắn, phẳng phiu. Ông đã dạy tớ cả cách gấp chăn màn chuẩn theo phong cách quân đội. Ban đầu, tớ thấy cũng thú vị vì nó mới lạ, và nghiêm túc làm để chứng minh bản thân, nhưng rồi càng về sau, niềm hứng thú ấy dần phai nhạt. Gấp mãi mà không ngay ngắn được, tớ bắt đầu lười. Một ngày nọ, thay vì làm theo từng bước như ông dạy, tớ túm bốn góc màn, cuộn tròn lại thành một cục rồi nhét gọn vào trong chăn, tự nhủ: “Thế này cũng xong rồi!”.
Nhưng… đâu có dễ thế! Ông nhìn thấy và bảo tớ làm lại từ đầu. Phải biết rằng, một khi đã cuộn màn thành một cục, mở ra sẽ cực kỳ rối rắm, các góc chồng chéo lên nhau, chẳng biết đâu là đầu, đâu là cuối. Tớ mất một lúc lâu mới gỡ được nó ra đúng vị trí ban đầu. Đó là một bài học nhớ đời dành cho tớ: làm gì cũng cần sự cẩn thận, chỉn chu ngay từ đầu, nếu không sẽ mất nhiều thời gian hơn để sửa sai.
Có ai cũng từng lười biếng như tớ và gặp cái kết tương tự không? =)))
Tớ từng bị phạt đứng dưới cột cờ trước toàn trường…
Vào giờ giải lao hồi lớp 3, tớ cùng đám bạn bày ra một trò chơi mà chính bọn tớ cũng chẳng biết tên. Bọn tớ cõng nhau rồi tìm cách đạp cho đội đối phương không trụ vững được nữa. Cả nhóm cười đùa ầm ĩ, chẳng màng đến việc xung quanh có thể có thầy cô đang quan sát.
Bọn tớ chơi trong lớp, rồi hăng máu quá lại chạy đuổi ra hành lang. Và rồi, đúng như dự đoán, bọn tớ bị thầy cô bắt gặp. Chẳng ai kịp chạy thoát, cả bọn bị lôi thẳng lên phòng giám thị. Tớ nhớ rõ cảm giác lúc ấy: tim đập thình thịch, cả đám chỉ biết cúi đầu, chẳng ai dám nói một lời. Và hình phạt cho “cuộc chơi” này là đứng dưới cột cờ giữa sân trường, trước ánh mắt của bao nhiêu học sinh khác. Khi đó, tớ cảm thấy vừa sợ, vừa xấu hổ. Sợ vì không biết thầy cô có báo với bố mẹ không, sợ nếu về nhà bị mắng thì sẽ ra sao. Còn xấu hổ… vì tớ đang là một học sinh ngoan trong mắt các thầy cô. Một học sinh lớp 3 vừa được kết nạp vào Đội, đeo chiếc khăn quàng đỏ ngay ngắn, vậy mà lại phải đứng phạt, bị phê bình trước toàn trường.
Nhưng giờ nghĩ lại, đó lại là một trong những ký ức đáng nhớ của thời học sinh. Đối với bọn tớ, trò chơi đó rất vui, nhưng đối với thầy cô, nó lại chứa đầy nguy cơ. Nếu ngã xuống sân, trầy xước là nhẹ, chấn thương nặng hơn thì chẳng ai dám tưởng tượng. Thầy cô không muốn bọn tớ bị thương, nên mới đưa ra hình phạt ấy – không chỉ để cảnh báo bọn tớ, mà còn để nhắc nhở cả những học sinh khác về sự nguy hiểm của trò chơi này.
Sau lần đó, bọn tớ rút ra bài học nhớ đời. Nhưng mà… nói thật, trẻ con thì vẫn là trẻ con. Vài ngày sau, bọn tớ lại nghĩ ra trò khác để chơi, chỉ là kín đáo hơn một chút mà thôi 😝