Qua series chuyện hồi bé, chắc hẳn mọi người cũng đã thấy sự nghịch ngợm của tớ. Cái kiểu nghịch mà nếu không có hậu quả gì để lại thì chắc cũng chẳng ai tin được. Và đúng như vậy, sự hiếu động ấy đã khiến tớ gặp phải một chuyện mà đến bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, tớ đều tự hỏi: Giá như ngày đó tớ bớt nghịch đi một chút, thì có lẽ mọi thứ đã khác.
Hồi bé, tớ chạy nhảy khắp nơi, chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Hồi ấy, cầu thang trong trường học không chỉ là lối đi mà còn là đường đua trong những cuộc rượt bắt cùng lũ bạn. Và rồi, một lần, tớ chạy quá nhanh, chân vấp vào bậc thang, trẹo mạnh sang một bên. Cơn đau ập đến ngay lập tức, tớ thử đứng lên nhưng không thể bước đi được. Tớ được đưa đi khám, bác sĩ đã nắn lại chân cho tớ, và mọi chuyện tưởng chừng như kết thúc ở đó. Nhưng không...
Di chứng từ cú ngã ngày ấy vẫn theo tớ đến tận bây giờ. Chỉ cần đứng lâu, chân tớ bắt đầu đau khiến tớ khó mà trụ vững. Trớ trêu thay, tớ lại là một người thích chạy sự kiện – cái việc mà ai cũng biết rằng việc phải di chuyển liên tục, đứng cả ngày là chuyện bình thường.
Ngay khi bước chân vào đại học, tớ chẳng ngần ngại apply vào một CLB chuyên về truyền thông và tổ chức sự kiện. Và từ đó, những ngày chạy sự kiện bắt đầu. Tớ vẫn nhớ như in ngày chạy sự kiện Redline Music Party của CLB. Ngày hôm ấy, tớ gần như đứng suốt, thỉnh thoảng mới có cơ hội ngồi xuống một chút rồi lại lao đi ngay. Công việc dồn dập, mọi thứ cứ cuốn tớ đi. Và lạ thay, trong những lúc ấy, tớ gần như quên mất rằng chân mình vốn có vấn đề.
Niềm đam mê có lẽ đã lấn át cả nỗi đau. Tớ không cảm thấy gì khi đang tất bật lo công việc. Nhưng ngay khi trở về nhà, khi mọi thứ đã xong xuôi, tớ mới nhận ra rằng chân mình đau nhói.
Lúc ấy, tớ thấy bản thân thật giỏi – có thể đứng suốt cả một ngày dài, có thể chạy sự kiện với tất cả sự nhiệt huyết, để rồi chỉ khi hoàn thành mọi thứ, tớ mới để tâm đến cái chân này. Có lẽ, với tớ, niềm đam mê dành cho sự kiện đủ lớn để xoa dịu đi mọi cơn đau. Và điều đó khiến tớ yêu công việc này hơn bao giờ hết.