Tớ từng nghe một câu chuyện nhỏ mà đến giờ vẫn khiến lòng mình rung lên mỗi lần nhớ lại. Một cậu bé chừng bốn tuổi, ngây thơ nói với mẹ:
“Mẹ ơi, bây giờ con còn nhỏ, mẹ đèo con đi chơi nhé. Sau này con lớn, con sẽ đèo mẹ đi khắp nơi.”
Chỉ là lời hứa ngây ngô từ một đứa trẻ chưa hiểu hết về thời gian, vậy mà lại ấm áp và chạm đến trái tim một cách diệu kỳ.
Tớ chợt nhận ra, đôi khi, những tâm hồn thơ dại lại là những người hiểu và yêu thương bố mẹ sâu sắc nhất. Khi ta lớn lên, trưởng thành giữa vòng xoáy của công việc và những lo toan không tên, ta vô tình lãng quên rằng, những người từng ôm ta năm xưa cũng đang già đi từng ngày.
Liệu ta còn nhớ lời hứa thuở nhỏ? Liệu ta có từng dừng lại để nắm tay cha mẹ, để ngồi bên và lắng nghe từng hơi thở đang chậm dần của người?
Hãy yêu thương khi còn có thể. Hãy gìn giữ những khoảnh khắc quý giá bên gia đình.
Đừng chỉ mong được chở che, mà hãy học cách chở che lại - như một cách ta hồi đáp những tháng năm được yêu thương vô điều kiện.